Khi tan việc và trở với căn phòng cô độc, tôi đổ gục xuống sau một ngày gồng người lên chịu đựng.
Vậy đấy, ngày nào cũng như ngày nào tôi vẫn là tôi và vẫn không thể thay đổi nổi cái cám xúc của mình, luôn tỏ ra vô cảm và vô tình với tất cả - đó chính là tôi.
Nhưng sau đó về với căn phòng cô độc thì tôi lại ngồi nghĩ lại những ngày tháng đã qua, nhưng gì đang diễn ra trong hiện tại, những gì sắp tới đến với mình trong tương lai. Và có khi đó thì những giọt nước mắt trào ra không giữ nổi.
Tiếng chuông điện thoại réo lên khiến tôi bừng tỉnh và như lấy lại tinh thần trong 3s tôi bấm máy "dạ" một tiếng nhẹ nhàng như không phải là mình của 3s trước, mặt còn đang nhạt nhòa nước mắt.
Phía bên giọng người kia cũng nhẹ nhàng không kém, quan tâm hỏi đến sức khỏe và tâm trạng của tôi. Tôi cười và lặp lại câu trả lời thường ngày "vẫn bình thường". Tất nhiên là như vậy rồi, vì người ta chỉ không bình thường khi người ta không còn thở thôi, còn tôi thì vẫn sống, thế thì vì cớ gì mà không bình thường. Giọng nói vẫn không thay đổi và "diễn xuất" vẫn tuyệt như một diễn viên chuyên nghiệp.
Cuộc điện thoại kết thúc và sau khi cúp máy tôi lại tiếp tục ngồi im trong yên lặng và dường như tôi cảm nhận được khóe máy mình lại cay. Tôi thật sự sợ ngày mai mình không còn tỉnh dậy và chính vì thế tôi không muốn ngủ. Đã từ cách đây 1 năm rồi tôi không đã không còn muốn ngủ nữa... Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ những người thân của mình sẽ lại giống như mình chịu cảnh cách đây 2 năm... Một ngày tôi đã không biết kết thúc vào lúc nào, vì lúc đó tôi tự chìm vào giấc ngủ trong mộng mị...