Nhà đang thiếu thốn....trăm thứ phải lo....nghìn thứ để nghĩ....Không biết gia đình....còn đủ khả năng...để mình... vào... ngưỡng cửa đại học nữa không....khi trước mắt.....bao nhiêu điều...cần đến tiền....Tiền hằng tháng thử máu....tiền thuốc của má.....tiền học của mình...tiền chi tiêu trong gia đình....biết bao thứ tiền....
Ba buông xuôi tất cả.... mặt mình và má... ra sao thì ra.....Má buồn...càng lo...càng bệnh....càng ngày....má càng ít nói....chỉ biết than vãn....với mình.....Nhưng mình vô dụng quá....mình bẩt lực ....trước những chuyện...đang diễn ra...trong nhà.....
Sức khoẻ mình...yếu quá...có thể chóng mặt....té xỉu bất cứ lúc nào....mình không thể đi làm....giúp má giảm bớt gánh nặng.....kinh tế....
Ba má....đã sang cánh cửa sáu mươi của cuộc đời.....vậy mà....vẫn phải chịu cảnh này....nhìn má sao mình đau lòng quá.....mình biết làm gì bây giờ.....Mõi ngày nhìn má...ra vào....mặt buồn rười rượi....cứ tình toan...rồi than thở....lòng mình đau như ai xé....tại sao bao nhiêu cơ cực.....bao nhiêu phiền phức....đau khổ...cứ đổ xuống ....gia đình mình....
Anh phương mất chưa đầy một trăm ngày...nỗi đau này chưa dứt.....lại đòn dập tiếp...buồn khổ khác.....Phải còn thêm nhiêu điều....ưu sầu nữa.....mới hết cảnh này.....khi nào má mình mới hết đoạ đầy này đây