Nhật ký của kaleidoscope
kaleidoscope viết vào ngày 18.06.2009
Một ngày đã khác

Tôi không thể hiểu được tình cảm tôi dành cho người ấy là gì. Nó không hẳn là tình bạn cũng không thể là tình yêu. Tôi mơ hồ, hoang mang. Người ấy cũng hoang mang, mơ hồ. Đã ba lần người ấy nói những lời nặng nề, đến nỗi người nghe khó có thể đồng cảm. Tôi cũng không ngoại lệ. Ngồi trong quán trà sữa, người ấy kể, như chỉ cần tôi nghe, tôi hiểu, tôi đồng cảm… Nhưng càng nghe tôi càng cảm thấy người ấy thật khó hiểu và đáng sợ nên đành lặng thinh nhấm nháp cái tê lạnh của nước đá nơi đầu lưỡi... Tâm hồn người ấy u tối quá, tôi càng cố vén tấm màn tối tăm đáng ghét đó thì người ấy càng né xa tôi, làm tôi buồn chán, hờn dỗi hơn. Và thật sự, lần thứ hai, người ấy nói. Tôi khóc. Giận, hờn, trách móc… Tôi thật sự chán ghét mỗi khi người ấy tỏ ra bất cần đời, bi quan thái quá. Và cứ như một chu kỳ, tuần hoàn. Mỗi tuần, tôi lại vài ba lần thất vọng não nề, giận người ấy vô cùng trước những dòng tin nhắn đượm nỗi cô đơn, chán đời lẫn tuyệt vọng và cả việc người ấy vô cớ dỗi hay trách móc tôi…

Chiều thứ 3, trời mưa lâm râm, dai dẳng khó chịu. Người ấy lại nhắn tin, chỉ hỏi một câu chán ngắt. Y. có biết sự ích kỷ trong tình cảm? Phải, ích kỷ, một thói xấu nhưng đôi lúc lại tốt. Dĩ nhiên trong trường hợp của tôi thì…quá khứ chỉ buồn thêm vì nó. Và tôi thật sự chán lắm những chu kỳ hỏi vẩn vơ cứ bộc phát đột xuất trong người ấy, thường vào những ngày mưa… Cảm xúc của tôi lẫn lộn, rối bời cả lên. Người ấy bảo, tôi chỉ là một phần trong cuộc chơi của người ấy. Cú hích đầu đời đau điếng biến người ấy thành một kẻ bất tin vào tình cảm. Người ấy xem tình cảm như một trò đùa hay một cuộc chơi không hơn không kém. Tôi ghét, ghét người ấy vô cùng. Tôi muốn bật khóc, khóc cho đỡ tức giận, đỡ buồn, đỡ nhớ người ấy nhưng không thể. Khóc làm gì cơ chứ. Một câu nói quá xúc phạm. Tôi sợ. Ngày mai gặp người ấy ở lớp học thêm thì sao đây. Tôi sẽ ứng xử ra sao. Tôi ghét người ấy quá. Nhưng tôi lại thương người ấy mất rồi. Người ấy muốn gì đây? Tôi căm giận trước sự khiếm nhã đó rồi bỏ đi, không thèm nhìn mặt người ấy luôn. Rồi tôi cũng sẽ hiều người ấy làm tất cả những điều đó chỉ vì không muốn tôi sớm đâm đầu vào tình cảm để rồi đau như người ấy từng đau… Hay là người ấy đang rất cô đơn, và cần tôi bên cạnh để an ủi hoặc làm điều gì đó người ấy cảm thấy tốt hơn. Tôi không biết, tôi chỉ suy đoán, mà suy đoán thì chưa đúng.

17 tuổi thì bạn nghĩ gì tốt cho bản thân nhất. Về mặt tình cảm ấy. Một tình bạn tri kỉ, chí cốt, thân thiết đến nỗi có thể tâm sự tất tần tật mọi thứ trên đời mà không biết chán… Một mối tình đầu, nhẹ nhàng, đáng yêu, đủ làm bạn nhơ nhớ sao ấy…

Đứa bạn thân mà tôi hay tâm sự bảo rằng người ấy hơi…đáng sợ. Bạn tôi, người ấy đều thích làm bác sĩ tâm lí nhưng mỗi người lại một trời một vực. Tôi muốn tìm hiều về người ấy nhưng nỗi sợ mơ hồ khi biết ra sự thật làm tôi chùn chân. Người ấy quá bí hiểm, bí hiểm đến đáng sợ… Tôi hiểu được gì về người ấy nào. Chỉ đôi chút về gia cảnh, những nỗi đau mơ hồ người ấy từng trải qua, căn bệnh người ấy phải chịu đựng… Còn thế giới của người ấy, tôi sợ. Tôi không muốn dấn thân vào. Dần dà, thi thoảng, người ấy lại kể, mặc dù biết có thể người nghe là tôi không quan tâm hoặc giả cố tình né tránh, những nghịch lý, nỗi buồn âm thầm day dẳng của thế giới mà người ấy xem là của chính bản thân. Tôi chỉ ngồi im lắng nghe, đôi lúc thắc mắc. Tôi không muốn biết nhiều, tôi lại sợ.

Rất nhiều lần, tôi muốn chấm dứt tất cả với người ấy, không tin nhắn, không điện thoại, không trà sữa, không biển đêm, không nắm tay đi dạo… vậy mà chỉ một nỗi nhớ, tôi chỉ chực chạy đến ôm chầm lấy người ấy để ấy hiểu rằng tôi sẽ luôn bên cạnh khi người ấy buồn. Ổ khoá sẽ rỉ sét và hỏng nếu không có chiếc chìa khoá tra vào khớp. Cánh cửa được khoá sẽ đóng mãi… Nhưng người ấy xa, xa tôi lắm rồi. Tôi phải làm gì đây?

Cảm nhận
Gởi bởi chiminh vào ngày 18.06.2009 16:55:41
Tình yêu hay hạnh phúc đều cần một sự thử thách. Người ấy- một con người chưa được khai sáng hay là một con người đáng thương...anh ta không biết những điều tốt lành mà mình nhận được hay sao, tự cho mình đau khổ. Cuộc đời cũng là một sự thử thách của tạo hóa. Kẻ yếu thì bị diệt. Vượt qua thử thách.
Ánh sáng của Mác chiếu rọi nhân gian " Hạnh phúc là đấu tranh ".
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
349 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 349 khách