Nhật ký của blackangle
blackangle viết vào ngày 01.08.2012
tháng 8 của em liệu có buồn?
Thế là đã hết tháng bảy rồi Người nhỉ. Một Hạ dần qua, một Thu dần đến, cùng bao nỗi buồn mùa cũ lũ lượt đến đi vô chừng, cho hồn em sống cùng tim ruỗng mục, trong hơi thở lem nhem cùng cơn đau vì đời lênh đênh. Nên em chỉ mong tháng tám trôi qua thật nhanh bởi em chẳng thích tháng tám tí nào, em sợ lắm những ngày tháng tám chỉ mình em. Có lẽ vì... ... Trong mưa tháng tám em cảm nhận thật rõ về nỗi đau đến xương tủy là thế nào; ... Trong nắng tháng tám em cảm nhận được lồng ngực quặng thắt với tình ra sao; ... Trong khoảng khắc nào đó của tháng tám, em dường như đã biết lắng nghe lời mùa thu và cảm nhận thực rõ khoảnh khắc mùa về, mùa đi; ... Và tháng tám đã dạy em bài học về quên người, quên em, quên quá khứ để sống tiếp cùng đời nức nở. Cuối cùng thì mùa tháng tám cũng về, và nụ hoa Thu vỡ tung giữa một ngày tháng tám, nó sẽ cuốn mất hương của gió Hạ, cuốn cả nỗi nhớ trong em về hình bóng người. Để rồi, những sớm mai em chợt thấy mình cô đơn, lầm lụi bước cùng cái bóng của chính mình, chợt nhận ra bao tháng ngày qua em vẫn mãi dưỡng nuôi mảnh tình vỡ trong giấc mơ với đôi cánh bạc bay giữa trời cô liêu. Vội tỉnh giấc, sau bao hình ảnh chập chờn về đôi tình gãy giữa cơn mê đời. Nhìn ra ngoài cửa sổ phòng, nắng đang tràn vào cùng đôi chân số phận để đời có màu vui... Cứ thế, em chẳng biết mình đã đi qua ngày tháng tám như thế nào nữa, những kỷ niệm cứ nghiêng người chào, vẫy cười về với em. Nó làm em chợt nhớ ai đó đã từng nói: Tháng tám là mùa đổi thay và mang lời dối gian, có lẽ vì tháng tám mang hai vị của cả Hạ và Thu đan xen, quyện hòa, lờ lỡ giữa cái vị của Thu trong sắc của cuối Hạ...Cũng vì thế mà những cung bậc cảm xúc cứ như những ngọn sóng không giống nhau mãi tạc vào hình hài trái tim nhỏ bé của em, để từ đó trên khắp da thịt và khói óc mãi gọi tên niềm đau – nỗi nhớ. Như thể cứa lòng em một cách thầm lặng dịu dàng và đằm thắm những vệt máu ngày hẹn hò nóng bỏng, cho đầu lưỡi em cảm nhận lại cái vị đắng men say tiếng yêu đầu vụng về bỡ ngỡ... cho tai nghe lại tiếng cười khúc khích khi đôi mắt hiện ra một chiều thơ người: Chỉ yêu mình em trọn đời này. Rồi ngày hôm nay, tháng tám về như nói với em những ngổn ngang về tình vụn nát vội vàng đến rồi sẽ chóng vánh ra đi... tháng tám này đã không phải là tháng tám hôm qua, tháng tám hào phóng ban cho em một người con trai với tiếng yêu để rồi bao tháng tám sau em miệt mài đuổi theo một tháng tám cũ. Tháng tám này sinh ra cho em sau bao ngày thai nghén nơi địa đàng bởi tình lụy tàn, đưa em đến một con đường, giúp em nhận ra đời có rất nhiều lựa chọn vậy mà sao em vẫn cứ chọn niềm đau không nguôi của quá khứ mà phóng ánh nhìn. Cũng từ đó, em chạy trốn tháng tám, chạy trốn sự hồn nhiên vì một niềm đau dẫu tháng tám vẫn đang hát bài ca bình yên chỉ là tim em cứ mãi bắt tai em nghe tiếng than oán vọng từ ngàn xa mà thôi. Đã đứt rồi dây tình ái, đã vứt bỏ rồi những tháng ngày xưa. Em biết rằng bất cứ quyết định nào cũng mang trong mình một nguyên do, một nỗi đau riêng mà đôi khi chính ta cũng chẳng thể nào cảm nhận được tận cùng nỗi đau ấy. Rồi rất nhiều lần em tự hỏi mình về cuộc tình tròn vạnh chóng vánh, hỏi bờ môi ướt sao vội bỏ bến êm, hỏi vòng tay ấm sao nới lỏng yêu thương, hỏi vụng về sao mang mãi tình mù oán, hỏi khóe mi nhòa sao vội ướt hoen khi cúi đầu thổn thức về dại dột hôm nào... rất nhiều, rất nhiều câu hỏi khác đến với em... để từ đấy em cảm thấy sợ vô cùng, sợ cái sự mỏng manh trong sợi chỉ hồng người nối, sợ rồi tất cả sẽ căng đứt, sợ con tim em vì đó sẽ vỡ vụn, sợ tiếng lòng ngụp lặn trong niềm đau, sợ phải cố tự chữa lành vết thương tình người. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi, và em sẽ ru hồn về chốn an yên dù hẳn đó là lời ru gian dối. Thôi thì đừng nhắc lại qua khứ, đừng nhắc đến người, đừng nhớ niềm đau; dẫu rằng những ngày qua quanh em chỉ vọng về một bức tranh vẽ bằng màu chì dễ dàng tẩy xóa nếu em muốn, chỉ là em chọn dùng thù hận hay thứ tha để tẩy xóa nó, sau khi đã tẩy xóa xong em sẽ dùng hi vọng niềm vui hay nỗi ám ảnh bi ai để viết lên trang giấy ấy... thì em vẫn chưa trả lời được. Bởi em chưa biết đến khi nào nỗi đau mới tàn trên đỉnh hoang vu, em lại ngồi hát dưới ngày trong veo.... vẫn tin rằng ngày đó sẽ không xa khi em đang cố dùng bao dung để vị tha cho tháng ngày, để gió mây cuối Hạ sẽ cuối niềm đau về miền miên viễn... để thu về em thôi dối gian lòng. Nhìn ra ngoài ô cửa sổ, chợt em buồn cười thay cho tháng tám ngụp lặn dưới chênh vênh vì một lời nói viễn vông trong vệt tương lai hoàn mỹ... thôi thì trong tiếng nấc nghẹn tiễn biệt mùa cũ em sẽ nhặt lại mảnh vỡ đánh rơi, lượm lại tinh nguyên trong trái tim mình... và sẽ đem tình đi khâu vá ... sẽ đặt tên mới cho tháng tám này... sẽ lại để tóc quyện cùng hồn bồng bềnh thả vào mây lẳng lơ... Hãy cứ ghé về đây nhé tháng Tám thân yêu, ghé vào cùng em dọn dẹp lại ký ức ruỗng mục ngày qua... Và em sẽ cứ yêu tháng tám như ngày trước đã từng, dẫu tháng tám này đâu dành cho em... nhưng em cứ yêu để về sau sẽ không nuối tiếc. Còn nếu ngày có lặp lại, em sẽ không để người ra đi như đã từng... nhưng cũng sẽ không níu kéo mà chỉ cố làm hết những gì có thể, sẽ cho tháng ngày có người là chuỗi ngày đẹp nhất mà em có, sẽ cố để tình mình hoàn hảo hơn mong đợi và để sau đó em sẽ không chọn thứ tha cho quá khứ, không dùng tẩy để xóa nhòa ngày cũ dù cho rằng mọi việc vì thế trở nên mập mờ và mông lung hơn em cũng xin chấp nhận. Nhưng đó chỉ là giá như mà thôi.... còn thực tại thì ngày đang trôi, muà đang sang. Trong căn phòng nhỏ em nằm nán lại ngắm tháng tám về, và kể cho tháng tám nghe câu chuyện tình bỏ ngỏ ngày qua... về những bài học mà em đã nhận ra từ đấy, về một hạnh phúc lớn lao chỉ có khi biết buông đúng lúc... tất cả mọi điều đã đến tuyệt vời hơn cả giấc mơ dẫu lắm nước mắt... và kết thúc không là viên mãn bên nhau như chuyện cổ tích thuở bé bà kể. Về cơn mưa đêm qua Người về và em mỉm cười tiễn biệt người đi... ... Muốn viết thêm nhiều... nhiều nữa những cảm xúc không tên nhưng sợ khóet sâu thêm vết thương đang lành, sợ lòng đang yên vui khi tháng tám về lại chùng xuống nên thôi... một cách ngớ ngẩn. Viết trong một ngày đầu tháng tám, khi cảm nhận được một điều gì đó dường như một lần nữa làm tổn thương quá khứ... khi vô tình nhớ về tháng tám thê lương xưa.... một tháng tám niềm đau chảy máu, một tháng tám mang nhiều nuối tiếc
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
389 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 389 khách