Hôm nay đi chợ đó, đi từ sáng sớm, nên có vẻ như thức ăn mua về cũng tươi ngon hơn. Nhìn qua nhìn lại, ko có gì đáng giá, vậy mà cũng hết 300k. Cũng ko có nhiều thời gian để nhẩm tính xem giá cả nó đã nhảy cóc lên bao nhiêu rồi, chỉ cảm thấy bản thân đã chấp nhận việc đó, như 1 lẽ hiển nhiên. Nhu yếu phẩm là những mặc hàng ko thể trả giá, càng ko thể nhịn ko dùng được. Tiết kiệm, bằng cách này hay cách khác, cũng chẳng được bao nhiêu. Haizz...
Dạo này ở nhà, nên có điều kiện chăm sóc cho chồng nhiều hơn, cảm thấy vui vì điều đó. Thiết nghĩ nếu ko có tiền, thật sự rất khó để cho nhau những cử chỉ quan tâm từ sức khỏe đến bề ngoài. Bởi lẽ, lúc đó trong đầu chỉ là những con số. Hình như mình bắt đầu nghĩ tới những con số rồi. Những con số nhảy múa liên hồi và làm mình ngao ngán khi nghĩ đến cuối tháng. Còn những hơn 20 ngày, mà hầu bao đã bắt đầu cạn kiệt, tức nhiên mình có những nguồn dự trữ, nhưng cảm thấy không quen lắm với việc cứ nhắc chồng "anh ơi, mình phải mua cái này, cái kia...sẽ tốn kém lắm đây". Đàn ông sẽ ko thik nghe những điều này, và cũng ko muốn gây áp lực cho chồng...thong thả thôi nào, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Tự tin và hồn nhiên đi!
À, lần này bác sĩ cho thuốc kiểu gì mà cứ uống vào là mình bị say. Say theo kiểu gần như say sóng, chóng mặt và buồn nôn. Khó hiểu. Nên thôi, tốt nhất là ko uống nữa. Phải báo cáo ngay với ox thôi.