Bản không dấu Vị đắng của "tự do"
(Hoathuytinh.com) Ngày vợ tôi bất ngờ đề nghị chia tay với lý do: tính tình không hợp, cuộc sống mệt mỏi chán nản, tôi chưng hửng, chẳng hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy. Vì tự ái và vì thái độ lạnh lùng, cương quyết của cô ấy; tôi đã không níu kéo. Hai đứa con nhỏ theo mẹ, và đến lúc đó, tôi mới nhận ra, tài sản của mình sau hơn mười năm đi làm hầu như chẳng có gì đáng giá.


Tôi thành kẻ trắng tay. Không vợ, không con, không của cải. Tôi tiếp tục sống chung với cha mẹ như hồi còn độc thân, còn mẹ con cô ấy dọn ra ngoài, thuê nhà ở. Những buổi tối đi học thêm, rồi bù khú cùng bạn bè, chẳng còn ai gọi điện làm phiền. Chẳng còn vợ réo, con bệnh, tự do, mới mẻ và lạ lẫm, tôi ở trạng thái lơ lửng, chẳng biết mình vui hay buồn. Tuy nhiên, không thể phủ nhận cảm giác thoải mái. Cuộc hôn nhân gần mười năm dường như lùi lại phía sau như một giấc mơ dài. Thỉnh thoảng, tôi cũng hơi hụt hẫng khi mỗi sáng thức dậy thấy căn phòng trống trải, nhớ giọng nói của con, nhớ cảm giác quen thuộc của gia đình. Và tôi bắt đầu phải dành thời gian để lo những việc tủn mủn cho bản thân.


Rồi những ngày vội vã, hối hả sau ly hôn cũng qua đi. Tôi bắt đầu sống chậm lại. Và chính trong những khoảng lặng nhìn lại ấy, tôi đã giật mình. Dường như trước nay mình chưa từng bao giờ dừng lại, để nhìn lại, để suy xét thì phải. Tôi ngỡ ngàng nhận ra mình đã không hiểu nhiều về người phụ nữ bao năm sống bên cạnh. Cô ấy vui gì, buồn gì, bận rộn gì, mơ ước gì, gặp chuyện khó khăn gì... hầu như phải tự mình bươn chải. Mà cô ấy vốn là một phụ nữ yếu đuối và đa cảm. Tôi đã thờ ơ, như bản chất vô tâm cố hữu của mình.


Tôi nhận ra, hình như mình chỉ biết nhận, mà chẳng hề cho đi, đã tự làm nguội lạnh nơi được gọi là mái ấm. Không phải tôi không yêu quý gia đình, nhưng hình như tôi đã quá coi nhẹ những va chạm vụn vặt, những thất vọng nhỏ nhặt, những lo toan mà gia đình nào cũng có. Tôi cứ nghĩ, mình lo đi làm, hàng tháng đưa tiền về cho vợ là đã đầy đủ bổn phận. Còn gì để kêu ca – phàn nàn – đòi hỏi kia chứ. Ngay cả số tiền đó thiếu đủ thế nào tôi cũng ít quan tâm. Cho đến lúc này, đối mặt với cơm áo gạo tiền của chính mình, mới chợt ngỡ ngàng...


Bây giờ, tôi thường về nhà sớm, ngồi một mình bên cửa sổ, nơi mà trước đây thi thoảng tôi thấy vợ mình đã ngồi. Tôi thử tự nếm trải cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà mình, cô đơn ngay bên cạnh người thân. Và cảm thấy thấm thía thật nhiều.



Giá như tôi sớm nhận ra rằng, có những điều nhỏ nhặt nhưng sức tàn phá của nó thật ghê gớm. Giá như tôi biết, sức chịu đựng của mỗi người đều có hạn. Giá như tôi hiểu, sẽ có lúc, những người thân yêu chán nản lìa xa nhau, chứ không phải hiển nhiên họ phải ở mãi bên tôi.


Tôi tiếc cho hạnh phúc của mình.


Hoàng Anh (Theo Phụ Nữ Việt Nam)
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Sưu tầm bởi bewoody ngày 09.06.2009. Có 42153 lượt xem. Đánh giá:
Gởi truyện này Yêu thích Chép về máy Đánh giá: 0 điểm (0 votes)
Cảm nhận
Gởi bởi tueftu vào ngày 10.06.2009 05:17:50
hối hận muộn màng nhưng vẫn tốt hơn là không nhận ra lỗi lầm của mình
Gởi bởi love04-09 vào ngày 11.06.2009 08:52:30
uhm. Dù muộn còn hơn không!
Gởi bởi juliet vào ngày 13.06.2009 07:17:16
Thanks bewoody
"Giá như tôi sớm nhận ra rằng, có những điều nhỏ nhặt nhưng sức tàn phá của nó thật ghê gớm. Giá như tôi biết, sức chịu đựng của mỗi người đều có hạn. Giá như tôi hiểu, sẽ có lúc, những người thân yêu chán nản lìa xa nhau, chứ không phải hiển nhiên họ phải ở mãi bên tôi."
Thích đoạn kết này :)
Gởi bởi redrose vào ngày 13.06.2009 16:15:34
neu nguoi vo khong kien quyet li di thi lieu nguoi chong co bao jo nhan ra nhung dieu do khong nhi va cuoc song cua ho se nhu the nao
Gởi bởi darkness vào ngày 17.06.2009 05:34:32
gia' nhu? chang bao jo` la qua muon voi 1 nguoi` dam' thay doi mink`
Gởi bởi na_and_you vào ngày 23.06.2009 16:50:27
Bởi thế cho nên mọi người " hãy trân trọng những gì mình đang có để ko bao giờ fải thốt lên những câu GIÁ NHƯ ... thế này ..., GIÁ NHƯ ... thế kia ... " như vậy nhé !
Gởi bởi rainbow14102 vào ngày 20.07.2009 02:56:12
đúng, đừng bao giờ nói " giá như", "nếu", ... hi`
Gởi bởi imlang vào ngày 10.08.2009 17:15:44
Tôi là anh - khi đã nhận ra được "giá trị của cuộc sống" tôi sẽ không ngồi đó mà 'giá như' nữa mà chạy thẳng đến với vợ con. Các cụ xưa nay đều dạy rằng: "đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại bao giờ".
Gởi bởi tigon1001 vào ngày 02.11.2009 09:08:32
Giá như...
Gởi bởi kpopyo vào ngày 18.11.2009 08:42:20
Uh nhỉ, chỉ cần là như thế, để 1 người có thể hiểu ra, con người ta có giới hạn mà..... Và phụ nữ là người cần được yêu thương và bảo vệ nhất.....
Gởi bởi hu0ngxjnh86 vào ngày 15.08.2010 08:20:56
Mình cũng có gia đình rồi, và 1 be' gái 2 tuổi. người đàn ông nào cũng hiểu được cảm giác cô đơn bên cạnh người mình yêu thương như bạn.........thì đất nước này không có chuyện ngoại tình, hay ly dị đâu bạn ạ, âu cũng là cái số...........không hiểu nhau thì đành vậy thôi........tại sao không tìm vợ anh và xin lỗi cô ấy nhỉ
Gởi bởi hoahuongduong209 vào ngày 14.06.2011 09:17:33
Sống trên đời ai mà chả làm sai ít nhất một chuyện gì đó, nhưng điều quan trọng là họ có nhận ra đấy là chuyện sai hay ko, và khi nhận ra rồi thì có sửa chữa sai lầm đó hay ko?Biết sai rùi thì hãy sưar sai đi thôi chứ nhỉ?
Gởi bởi huong_yenbai vào ngày 23.07.2011 06:22:37
sai biêt' sửa chứ đừng sai lầm mãi
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Sự kiện
Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





User Online
401 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 401 khách