Trong cái khoảnh khắc ngồi trên xe, đèo con bạn về nhà trong cơn mưa lất phất....em lại cồn cào nhớ anh.
Anh với em, tội nhiều hơn công, nhưng khổ nỗi em ko thể ghi nhớ tất tần tật mọi lỗi lầm để tàn phá tình cảm yêu thương em dành cho anh. Em là 1 kẻ ngốc, nhưng em vui vì điều đó. Rõ ràng, qua từng ấy năm tồn tại, em thừa nhận rằng, mặc kệ ng ta nghĩ gì về mình, còn mình thì giữ suy nghĩ tốt về ng khác, sẽ dể sống hơn. ^^
Anh!
Em nhớ anh!
Và nỗi nhớ ấy dường như càng da diết hơn khi em không thể bày tỏ cùng anh. Trong nỗi nhớ của em, là cả sự lo lắng, em vẫn luôn lo lắng cho anh, và đã bao nhiêu lần bắt anh hứa" Nhất định phải bình yên", vì rằng "Còn sống thì sẽ còn gặp lại nhau". Anh àh, em mong gặp anh, chỉ để đc ngắm nhìn anh, thấy anh cười, nghe anh nói, cảm nhận sự khôi hài và lạc quan sống nơi anh.....đó là niềm hạnh phúc của em, và em cứ cười tự mãn vì anh ko biết đc điều đó, và cũng ko phải ai cũng có đc hạnh phúc đơn giản, như của em...anh nhỉ?
Bên cạnh anh, em cười nhiều, ít nói, và ít ăn ( may quá ^^ ). Và ước gì, anh chỉ có mình em, như em vẫn thế....
Cũng ko sao, giờ em đang có anh, theo lẽ nào đó mà anh nói, em sẽ là vợ anh, mẹ của các con anh. Vâng, em chờ anh, bằng tình thương em vun đắp và dành cho anh, em tin rằng, em cũng sẽ yêu con của chúng mình...và chúng ta sẽ là 1 gia đình hạnh phúc.
Em đang ngắm nhìn anh, nụ cười kia sẽ cho em thêm sức mạnh....chỉ cần anh bình yên, chỉ cần ta còn sống, sẽ còn gặp nhau, nghen anh!
Yêu Monkey Còi của em vô cùng...XXX