Thời gian trồi đi sao nhanh wa vậy?ma sao lòng mình ko thể qên được gì hết, lúc nào với mình cũng là những kỷ niệm, sao mình ko quên đi, ngu ngốc quá vậy?Bám chặt những kỷ niệm đó làm gì?đó là môt chút gì để nhớ thôi mà.
Mình cố làm mọi thứ chỉ mong tốt hơn thôi nhưng có lẽ là vô vọng hết rồi,Mình cảm thấy rất buồn và ko ai hiểu được cảm giác này hết.Mình cố gắng vùi lấp đi khoảng trống trong mình như mình ko thể.
Mình đã cố để ko hối hận, những vô nghĩa, chỉ tự làm mình tổn thương thêm, ko có gì hết, mình thấy đau lònh nhiều lắm, lúc nào mình nói tựnh mình phải cố lên. Nhưng sao lúc nao lúc nào mình cũng nghĩ về anh, một con nguơi ko tốt với mình,làm gì bất cứ điều gì?Mình cũng nghĩ tới anh là sao?
Chẳng bao giờ anh biết mình làm gì?ở đâu thế nào?Mà sao lúc nào mình cũng lo lắng cho anh vậy?
Mình ko hiểu nổi mình mình ngốc nghếch quá vậy?Mình cần gì ờ con người đó chứ?Sao vậy nhỉ?Sao mình ko nghĩ cho mình nhiều hơn.
Mình gạt bỏ hết những gì?và mình được gì?