Nhật ký của kangaroophuong
kangaroophuong viết vào ngày 02.11.2014
Thiêng liêng tình mẹ
Mẹ là người đã cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật nên tiếng “Mẹ”
Mẹ!
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ!
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu, hạnh phúc
Mẹ!
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng…
Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga trên trái đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng
Mẹ!
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng, cháy trong đêm tối
Mẹ!
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho – đi – không – đòi – lại – bao – giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ : “Ngày xưa có một công chúa…” hay “Ngày xưa có một vị vua…”
Cổ tích còn bắt đầu từ: “Ngày xưa có mẹ… ”
(Thơ của bạn T.Trung fb)
Đi suốt cuộc đời này, tình thương của mẹ luôn mãi bao la như biển khơi không bao giờ cạn kiệt. Mẹ là người sanh ra con, nuôi con bằng nguồn sữa mẹ ngọt ngào, truyền cho con hơi ấm tình thương của mẹ bằng cách ôm ấp con vào lòng, vỗ về con khi con khóc, an ủi con mỗi lần con buồn, bàn tay mẹ cho con bữa cơm ngon lành luôn được mẹ nâng niu mỗi ngày và, mẹ cũng là người cùng cha nâng bước con lúc con gục ngã trên bước đường đời. Mẹ cũng là nơi bình yên con trở về sau những ngày làm việc mệt mỏi, nơi con có thể khóc òa mà chẳng sợ mẹ cười chê. Mẹ có thể hy sinh tất cả cho con, bảo vệ con, dù con có lớn khôn, con vẫn luôn mãi như đứa trẻ thơ trong mắt mẹ, mẹ mãi dõi theo bước chân con đi. Bao lần mẹ khóc vì con, mẹ đau nhưng vẫn cố quay đi không cho con nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ lăn dài trên má. Bao lần mẹ thức thâu đêm mong mỏi con trở về nhà hay có những lần nghĩ suy làm hằn lên đôi mắt những vết chân chim, mắt trũng sâu vì mất ngủ, vì lo âu...
Và câu chuyện của anh kể cho tôi như một nỗi buồn không bao giờ nguôi. Bạn bè ai cũng có mẹ để yêu thương, chăm sóc, ai cũng được mẹ dắt tay đến trường ngày đầu tiên đi học, được nghe lời mẹ âu yếm, chăm lo... còn anh, mẹ đã rời anh từ lúc anh còn quá nhỏ vì căn bệnh ung thư quái ác. Cái tuổi lên ba thơ ngây và ngơ ngác ấy đã chẳng thể hiểu được nỗi mất mát vô cùng to lớn ấy. Anh lớn lên rồi, ông trời vẫn như muốn thử thách anh lần nữa. Nỗi đau ngày nào về sự ra đi của mẹ chưa nguôi, anh phát hiện ra mình có khối u trong não, rồi anh phải trải qua biết bao lần hóa trị, xạ trị, phẫu thuật đối với anh là điều không thể vì tỷ lệ thành công không cao. Anh thèm lắm những cái ôm của mẹ, thèm lắm những giây phút trở về nhà nơi có mẹ chờ mong, thèm những bữa cơm cả nhà quây quần mâm cơm ấm nóng do mẹ nấu, những lời vỗ về, động viên của mẹ dành cho anh như thuở anh còn bé thơ. Ba kể cho anh nghe về mẹ. Những tấm hình nhắc nhở anh về mẹ. Anh luôn sống lạc quan như người mẹ của mình, nhìn về tương lai với biết bao điều tươi sáng và luôn mong muốn mang điều tốt đẹp nhất đến cho mọi người xung quanh anh. Ký ức về mẹ đối với anh sẽ luôn là nhạt nhòa nhưng tôi tin rằng nơi trái tim anh luôn có mẹ dõi theo trên bước đường đời, luôn phù hộ cho anh được mạnh khỏe và...nơi trái tim ấy cũng luôn còn đau đáu, mong muốn được một lần gọi lên hai tiếng "Mẹ ơi!".
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký