Chắc gì anh đến hôm nay
Mà em cứ đợi, tàn ngày, trắng đêm
Hết đi ra cửa ngóng nhìn
Vào nhà ngồi xuống đứng lên thẫn thờ
Chắc gì anh đến bây giờ
Trà pha để nguội, nhạt mờ vị hương
Chắc gì? Mà dạ cứ thương
Cứ day dứt nỗi vấn vương trong lòng ...
Ðã yêu, yêu đến vô cùng
Ðã thương, thương đến nát lòng vì nhau
Chắc gì ? Ðã chắc gì đâu ?
Hôm nay, cả những ngày sau em chờ ...
Đã bao lần lời nói của anh làm tổn thương trái tim em. Đã bao lần em tự nhủ rằng sẽ ko tha thứ cho anh thêm 1 lần nào nữa. Vậy mà khi gần anh, khi anh dịu dàng, ân cần... em lại quên mất trái tim mình đã bị anh làm đau như thế nào. Nhưng em ko trách anh vì em hiểu và yêu anh. Em chỉ mong mỏi được bình yên trong vòng tay anh thôi mà sao nhiều sóng gió quá. Giá như em biết anh sớm hơn, giá như khi đó em là người ngỏ lời với anh trước thì giờ đây em và anh đâu gặp nhiều trắc trở thế này, giờ đây anh đâu bị cuộc sống khắc nghiệt này xoay vòng, giờ đây anh đâu làm em phải khóc...
Nhưng dù như thế nào em vẫn sẽ giữ trọn lời thề ngày xưa. Em ko tin bao nhiêu cố gắng, chịu đựng và chờ đợi của mình lại ko có kết quả. Trên đời này vẫn còn những chuyện cổ tích tình yêu phải ko anh? Dù ko tin lắm nhưng em vẩn hy vọng đáp trả lại sự im lặng và chờ đợi của em sẽ là món quà "hạnh phúc" anh mang đến tặng em.