Nhật ký
Tớ kể chuyện ngày xưa, nhớ tuổi học trò mà buồn ;)) lắm nhé. Một ngày hạ nắng như đổ lửa, Bạn ấy hỏi mình rằng: "Cưới ai thế". Mình bảo: "Ko biết. Chiều cưới" Bạn ấy bảo: "Đừng lấy thằng đấy. Lấy tớ". Và thế là buổi trưa hôm ấy nửa lớp con gái tụi nó kéo nhao đy xem. Nghĩ lại ngày trẻ con kì quặc, vui vẻ, hồn nhiên bao nhiêu, lớn lên rồi ánh mắt nhìn đời rè rặt bấy nhiêu. ...
Thoáng đã 4 năm, lúc gục ngã, cơn vỡ òa, khi trốn gặm ô mai ở một góc hồ. 4 năm HN, chẳng có tiếng ve ra rả như những ngày hạ ở quê. Bỏ xuống tách cà phê trứng nóng, bỏ lại góc nhỏ, bước ra khỏi tiếng ve lâu chẳng đc nghe cũng là khi khi trời đã nhá nhem. Tôi băng qua con đường Yên Phụ đợi chuyến bus cuối ngày. ... Vũ Thị Huyền Thanh- một giọng ...
"Một mình ra quán ăn cơm. Đi qua biển người mênh mông.Thế giới của tôi, từ lâu, tĩnh mịch ko lời, ko dung nạp bất cứ ai. Có người đến, có người ra đi, tuyệt nhiên, tôi ko thấy họ thuộc về mình, tuyệt nhiên, trong những lúc cô đơn, cánh cửa tâm hồn của tôi khép chặt, ko gần gũi cũng chẳng xa cách, chỉ là cứ lẳng lặng như một dòng nước, mải miết trôi, mải miết đi ...
Đông ấy cô ấy sẽ đi. Có thể vứt lại những gò bó. Đông ấy cô ấy sẽ tan. Có thể mê mải chạy. Đông ấy cô ấy sẽ không còn. Có thể tự nhiên hoang hoải. Đông ấy, tạm biệt em, cô gái !
Giữ lại cho riêng mình một vết thương tuy rất đau nhưng đó là điều duy nhất để người còn lại được hạnh phúc. Có những giọt nước mắt là niềm vui, có những nụ cười là nỗi nhớ, có những giọng nói là thân quen, có những ánh nhìn là xa lạ. Có những người chỉ ta biết họ, có những người chỉ họ biết ta, có những người đã từng đi qua và có những người chưa bao ...
em thấy mình đang cạn kiệt sức lực, và hi vọng mong manh.
20s mới biết mình vẫn khóc. Tôi nhập viện. Anh ấy nói ko quan trọng tôi vẫn còn yêu ng cũ, chỉ cần tôi để anh ấy ở bên thôi. Thậm chí một kẻ hèn nhát như tôi đã ko dám thừa nhận mình chưa bao giờ yêu anh. Có những khung trời nhỏ bé lắm, có những khoảng lặng chật hẹp lắm, nơi đó nhen nhóm chỉ đủ cho 1 hình ảnh tôi biết phải quên. Tin và yêu 1 ...
Em ra đi để tìm lại sự bình yên hơn là ở bên một người không thuộc về em. Em tự trách mình đã thật ngốc nghếch, khi đánh rơi biết bao nhiêu niềm vui và niềm hạnh phúc ngoài kia, để chạy theo một bóng hình trong mê mải, để rồi sau đó nhận cho mình một vết thương. Không đủ làm em ngã, nhưng đủ để em phải giật mình đứng lại. Không đủ làm em khóc, nhưng ...
«« « 1 2 » »»



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
538 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 538 khách