Tên truyện: Chuông gió
Người gởi: withouttear ngày 07.01.2012
--------------------------------------

(Hoathuytinh.com)
Anh


“Anh này em thích chuông gió” – Em ấy thường bảo tôi như thế, rồi cười khúc khích trông thật dễ thương….Tôi yêu em..yêu bằng một tình yêu nhợt nhạt vì với tôi..có lẽ ban phát , chút thật lòng là điều quá xa xỉ. Yêu em tôi ko nghĩ rằng mình có thể lâu dài, em hiền lành quá, trong sáng nhưng cũng thật mong manh và yếu ớt quá cứ tựa như mỗi khi chạm vào em thì em có thể tan biến đi ngay…tan biến rất nhanh..

Em của tôi không xinh như những cuộc tình trước kia đi ngang qua đời tôi, chân em không dài như chuẩn thước tôi đã từng đã đặt ra khi chọn lựa người yêu cho mình… Nhưng em yêu tôi bằng một tình yêu mà tôi nghĩ rằng nếu mất đi khó mà có thể kiếm lại được… Khi tôi mệt mỏi với hàng tấn công việc đè nặng, em luôn ở cạnh cuống quýt với việc này việc kia... Còn tôi chẳng màng để ý xem xem em loay hoay thế nào để dọn dẹp bồn bát đĩa bẩn mà cả tuần tôi chưa thanh lý, vì với tôi việc ấy của em là lẽ thường tình...và vì tôi biết em yêu tôi..Tôi tự cho mình cái quyền làm tổn thương em vào bất cứ lúc nào...

"Em àh, anh mệt lắm...Thôi em tự bắt taxi mà về.."

"Hôm nay em về chung với bạn nhé ...anh bận họp rồi.."

Rồi tình yêu tôi với em cũng lăn theo lối mòn của bao tình yêu tan vỡ khác... Một người nắm tay, một người rụt lại. Một người chạy đến, một người bước đi. Một người ôm lấy, một người buông xuôi. Một người lặng lẽ khóc, một người lặng lẽ đốt điếu thuốc thở dài....Chán

Và vào một chiều lộng gió...

"Em àh, mình dừng lại em nhé....đi đến cuối đoạn đường hay một nửa thì cũng như nhau cả thôi...Chúng ta không thể hoà hợp được..cứ như kiểu nước với dầu ấy. Cho anh xin lỗi em nhé, xin lỗi vì những lời hứa anh chưa thực hiện đc cho em.. Anh xin lỗi nhưng anh đã từng yêu em.."

Tôi nói như ko thể dừng lại..tôi biết mình đang làm gì, đang nghĩ gì..Vì tôi đang say nắng một cô chân dài trong công ty. Một vẻ đẹp mạnh mẽ tự tin, một bóng dáng khiến tôi muốn chinh phục... Và vì tôi không muốn em chờ đợi tôi trong khoảng thời gian này...khoảng thời gian mà tôi chưa ước tính khi nào sẽ kết thúc..

Em không nói gì, vẫn vẻ mặt hồn nhiên ấy.. Vẻ bình thản ấy...Nụ cười nhạt ấy... Tất cả khiến tôi phát điên lên.. Giá mà em khóc lóc vật vã, mắng chửi tôi hoặc giả em tạt thẳng tay ly nước của em vào mặt tôi như những ong bướm trước đây vẫn thường làm thế thì có lẽ tôi sẽ thấy bớt ray rứt hơn...Với em..đâu là sức chịu đựng cuối cùng???

"Anh ơi, giữ thật kỹ món quà này nhé..Em định nói anh biết em sẽ đi định cư nước ngoài với gia đình...nhưng giờ thì thôi có lẽ không cần nữa."

Thế rồi em đứng lên chạm khẽ vào tay tôi...bàn tay thoáng lạnh và khẽ run..

Ngoài trời vẫn lộng gió....

Em

Từ khi yêu anh tôi đã chấp nhận tất cả vì với tôi chỉ cần được bên anh, cảm nhận anh, chia sẻ với anh đã là quá đủ. Tôi không thể nhớ mình đã hạnh phúc như thế nào khi anh ngỏ lời quen tôi..Chỉ vỏn vẹn vài câu nhưng với tôi điều đó tốt hơn cả một tấm vé vào cổng thiên đường

"Em này, mình quen nhau nhé..."

Tôi biết mình thua kém những người anh quen trước kia rất nhiều. Từ ngoại hình cho đến địa vị xã hội...tất cả chỉ làm tôi thêm nhoè đi hẳn trong mắt anh, có lẽ với anh tôi chỉ là một nơi anh dừng chân nghỉ mệt..Như 1 cơn gió dùng những chiếc phong linh là nơi ghé thăm..

Tôi biết với một người đàn ông thành đạt như anh...việc có một người yêu xứng tầm quan trọng như thế nào...Tôi cũng cảm nhận được cảm giác khó xử của anh khi đi đến những bữa tiệc mà bạn bè vây bủa hỏi xem cô nàng lọ lem đi chung với anh là gì...Những khi ấy anh chỉ cười xoà rồi lắc đầu....

Tôi biết những khi anh đang ở cùng tôi mà có cuộc gọi tới làm anh vội vã bước ra ngoài chỉ để rơi rớt lại câu "Anh đang đi với BẠN"...tôi hiểu ai đang gọi và điều gì đang diễn ra...

Tôi biết những khi anh trễ hẹn hoặc huỷ hẹn với tôi là vì ai và vì sao...nhưng với tôi có lẽ chỉ cần một cú điện thoại, vài dòng sms đã là quá đủ cho một lời xin lỗi...

Tôi biết rất nhiều điều trong khoảng thời gian hạnh phúc ấy...nhưng biết và nói ra là hai điều hoàn toàn trái ngược nhau...Níu kéo thêm chút ít thời gian còn sót lại là công việc của tôi kia mà...

Ngày tôi biết mình sắp xa anh là ngày tôi đau đớn nhất. Tại sao thế, tại sao không thể cho tôi bên anh dù chỉ là thêm vài tháng, tại sao lại là ngay bây giờ..Tại sao tôi không thể xin gia hạn thêm với thời gian...mọi thứ quá tàn nhẫn với tôi..giống anh. Nhưng tôi không thể hận cuộc đời và càng không thể hận anh...

Một chiếc chuông gió, một hộp quà bé nhỏ, một tờ giấy lụa..một cái nơ xinh xinh..Tất cả chỉ để dành cho anh, cho riêng anh..Như tình yêu của tôi được sinh ra và chết đi trong tay anh. Tôi không biết lựa lời sao để nói...Đi định cư xa ở nước ngoài như những phiên bản 1,2,3 trên film ảnh là sự lựa chọn hoàn hảo nhất của tôi...Dù rằng việc định cư và đi tiến hành phẫu thuật là hai điều khác xa nhau...Tôi không trông mong tới cuộc hẹn đó, vì tôi biết có thể mình sẽ xa anh mãi mãi...

"Em àh, mình dừng lại em nhé....đi đến cuối đoạn đường hay một nửa thì cũng như nhau cả thôi...Chúng ta không thể hoà hợp được..cứ như kiểu nước với dầu ấy. Cho anh xin lỗi em nhé, xin lỗi vì những lời hứa anh chưa thực hiện đc cho em.. Anh xin lỗi nhưng anh đã từng yêu em.."

Một câu nói...một ánh mắt, một bờ môi... Anh của tôi luôn vô tình như thế, luôn thẳng thắn như thế...và tôi luôn tổn thương như thế..Anh không biết những lời nói của anh còn đắng hơn những viên thuốc mà hằng ngày tôi vẫn phải tống vào người..Anh không biết những nổi đau của bệnh tật không thể xô ngã tôi như những nỗi đau anh đã mang đến. Tất cả anh đều không biết, ngoại trừ anh biết tôi yêu anh rất nhiều..Đúng như người ta vẫn thương bảo nhau :" Không ai có thể làm bạn tổn thương cho đến khi bạn tự lựa chọn và chấp nhận!!!" Vâng anh không có quyền làm tôi đau...nhưng chính tôi đã trao cho anh cái quyền đó... Và cũng như bây giờ...sẽ là lần cuối cùng anh nhé...

Ngoài trời gió lộng...không một hạt mưa nhưng lòng tôi... ướt đẫm.

"Anh này ... N mất rồi anh àh. N đi được tháng rồi, em định không nói với anh vì trước khi đi nó có dặn dò em đừng để anh biết dù kết quả phẫu thuật có như thế nào ... Nhưng em không cầm lòng được. Đừng buồn anh nhé ..."

Việc đầu tiên tôi có thể nghĩ đến là lao vào phòng mở hộp quà của em mà tôi đã vùi sâu nơi đáy tủ...

Chiếc phong linh màu nâu trầm như màu tóc của em....Tôi yêu màu tóc ấy...người con gái ấy...Và tôi yêu em...

Lấy chiếc phong linh ra tôi thấy bức thư được gấp làm tư...Nét chữ yếu ớt và nhoè đi đôi chỗ...

"Ngày...tháng...năm...

Anh yêu của em

Em xin lỗi vì không thể bước cùng anh trên đoạn đường này được nữa... Em xin lỗi vì không thể cùng anh chung sống đến khi tóc hai đứa đã nhuốm màu thời gian và đi đứng phải thêm người bạn gậy như anh vẫn thường trêu em...Em xin lỗi vì không thể rửa cả núi chén giùm anh,không thể nấu cho anh những món mà anh thích được nữa...Em xin lỗi không thể cùng anh nhắn tin cho đến khi cả hai thiếp đi trong hạnh phúc, và nhắn tin gọi anh dậy vì sợ anh bị trễ công việc...Em xin lỗi, em sẽ không thể khóc vì anh thêm lần nào nữa...em xin lỗi vì em đã giấu anh mọi việc...chỉ vì em muốn thời gian bên anh dù chỉ là một phút nhưng cũng là vĩnh cửu đối với em...Em xin lỗi...vì em yêu anh rất nhiều

Hãy treo món quà của em ở nơi nhiều gió anh nhé....vì khi chuông gió reo lên là khi em đang ghé thăm anh đó...Em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh cho dù anh có rời xa em cơ mà, đúng không..."

Lặng......

Chuông gió:

Nếu không có chuông gió , gió sẽ mãi vô hình và câm lặng....nhưng nếu không có gió...chuông gió sẽ mãi là thứ đồ vật vô tri tẻ nhạt...

--------------------------------------
Truyện được chép về từ HoaThuyTinh.com
Địa chỉ truyện: