Bản không dấu Điều gì sẽ làm bạn khóc?
(Hoathuytinh.com) Cũng giống với nhiều bạn bè cùng lớp, ở phần tự bạch trong quyển sổ lưu bút của tôi có một câu hỏi : Điều gì sẽ làm bạn khóc? Trong hàng trăm câu bộc bạch như “khi buồn, khi thất bại, khi bị đòn…” mà tôi từng đọc qua, lần nọ, tôi đọc được một câu trả lời khá lạ: Tôi khóc lúc tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc.

Ngày thơ ấu, các cậu nhóc vẫn hay tìm thấy niềm vui trong những hạt nước mắt của các cô bé. Một cái ngáng chân trên bậc cửa khiến cô bạn sấp mặt ngã dúi dụi, một cú giật bím tóc đau điếng, một lần chơi xấu đem hộp bút màu quý giá của cô bạn giấu kỹ dưới gậm bàn… Dường như tuổi mẫu giáo đã nghĩ rằng : Ai càng làm cho bạn khóc nhiều, người ấy càng được xem là mạnh mẽ và can đảm!

Lớn lên một chút, chúng ta biết chẳng hay ho gì khi làm nguời khác buồn. Thế nhưng, có những việc làm người khác rớt nước mắt lắm khi chúng ta không ngờ đến. Sợ muộn học, bạn phóng thẳng xe vào vũng nước, nước bắn tung lên, ố bẩn tà áo dài trắng mới tinh bạn gái nào tình cờ đi ngang qua. Một người tật nguyền di chuyển với dáng vẻ khác lạ, bạn mở to mắt quan sát, khẽ cười. Câu chuyện đồn thổi chưa rõ thật hư về một nhân vật nào đó, ta và bạn hào hứng rỉ tai nhau. Vì những chuyện vô tình như thế, có những hạt nước mắt lặng lẽ rớt xuống. Những hạt nước mắt mà tôi hay bạn không thể nhìn thấy.

Và rồi lớn lên nữa, chúng ta bắt đầu biết cách làm người khác đau. Cố ý, nhưng chúng ta đã biết cách làm điều ấy trong vỏ bọc kín đáo, chẳng lộ liễu như cú ngáng chân hay giật bím tóc nữa. Vì một nỗi giận dữ cần giải toả, tôi sẵn sàng thốt ra một lời mỉa mai cay độc với một người bạn học kém, yếu thế hơn mình. Những hờn dỗi, tủi thân vì hoàn cảnh gia đình khó khăn thua sút, khiến bạn một lần nào không kìm lòng, thốt ra tất cả những lời oán trách với bố mẹ. Nói xong, hết giận, có thể chúng ta quên ngay những lời vừa thốt ra. Nhưng những tổn thương tôi và bạn gây nên trong lòng người khác bằng lời nói tàn nhẫn thì rất lâu mới có thể bình phục.

Bạn biết không, ngày 17 tháng 10 vừa qua là ngày thế giới chung tay làm giảm nỗi đau. ở bệnh viện khắp nơi trên Trái đất này, các bác sĩ đang tìm những phuơng pháp chữa trị và phẫu thuật để bệnh nhân ít đau đớn hơn, thời gian bình phục ngắn hơn. Trong nhiều phòng thí nghiệm, các dược sĩ và các nhà hoá học đặt ra mục đích cụ thể: Tìm ra biệt dược giảm đau hiệu quả nhất cho con người. Những nỗi đau vì bệnh tật gây ra, y học chữa trị ngày càng hiệu quả. Vậy những nỗi đau âm ỉ vô hình, vì sự vô tâm hay nhẫn tâm do mỗi người chúng ta gây ra, sẽ được cứu chữa ra sao?

Tôi khóc, khi tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc. Phải chăng ở tuổi biết nghĩ, tôi khóc, vì tôi nhận ra mình là kẻ tàn nhẫn và vô tình. Khóc, để không lặp lại lỗi lầm. Khóc, để con tim mỗi người biến thành viên thuốc chữa đau khi biết nhích ra khỏi nhịp đập hờ hững vô tình quen thuộc.
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Sưu tầm bởi liverpudlian ngày 30.07.2009. Có 65865 lượt xem. Đánh giá:
Gởi truyện này Yêu thích Chép về máy Đánh giá: 4.29 điểm (7 votes)
Cảm nhận
Gởi bởi ohlala1985 vào ngày 30.07.2009 05:11:04
Dù khi bạn nhận ra dc điều này thì đã quá muộn, nhưng muộn vẫn còn hơn ko bạn ah. Hãy cố gắn bù đắp lại những lỗi làm mình đã gây ra. Đọc câu chuyện của bạn làm mình lạ nhớ vì 1 ký ức buồn khi mình còn nhỏ, có lẻ là cũng ko nhỏ, nhưng cũng chưa đủ lớn để nhận thức dc mọi việc như bây giờ. Đó là khi mình học lớp 6, chỉ vì nghe những lời khích tướng của nhưng đứa con trai trong lớp mà minh đã làm cho cô bé lớp phó trong lớp phải khóc. Khi nhìn thấy cô bé đó khó mình vui lắm, tại sao? vì mình đã làm dc điều mình cần làm. Nhưng sao đó mình cảm thấy rất ân hận, và muốn xin lỗi. Nhưng mà thật là trêu người, khi mình có đủ can đảm để nói lời xin lỗi, thì cũng là lúc cô ấy đi xa, rời khỏi VN và sang Pháp để đoàn tụ cùng gia đình. Và cho đến bây giờ, lời xin lỗi ấy mình vẫn còn giữ trong lòng và chưa bao giờ dc nói ra. Đó cũng là 1 bài học cho mình và cho cuộc đời, và minh cũng đã tự nhũ rằng sẽ ko bao giờ làm cho những người xung quanh mình phải buồn và rơi nước mắt nữa, đối với mình, mình vẫn còn 1 món nợ mà ko biết đến bao giờ mình mới trả dc.
Gởi bởi kelamat vào ngày 30.07.2009 05:24:14
Tiếng khóc của một người hối lỗi, có giá trị gấp ngàn lần tiếng cười của một người cho mình là không có lỗi.
@ohlala1985 : Bạn nhầm rồi, lời xin lỗi bạn đã nói ra rồi đó.
Gởi bởi warrior_soul vào ngày 30.07.2009 12:14:01
Mình vừa mới tốt nghiệp cấp 3. Bước ra đời thật có nhiều điều mà phải hối tiếc quay đầu nhìn lại. 1 trong những điều đó là mình đã làm cho những người bạn thân nhất của mình bị tổn thương.
1 ngày nọ, mình nhận ra rằng các bạn ấy đã không còn đối xử với mình như trước kia nữa. Mình đã rất buồn và dù mình tìm đủ mọi cách để giải quyết mọi chuyện, để biết lí do vì sao họ lại đối xử với mình như vậy nhưng đáp trả lại với mình chỉ là cái lắc đầu không quan tâm.
Và rồi, cuối cùng thì mình cũng đã biết nguyên do nhưng không phải từ các bạn ấy nói với mình. Ai đó đã nói với họ mình không coi họ là bạn! bọn mình đã cùng sống, cùng vui đùa, cùng buồn cùng chia sẻ, cùng dạy nhau cách sống và bước qua bao nhiêu khó khăn cùng nhau như 1 gia đình và cuối cùng vì người nào đó nhẫn tâm nói với họ như vậy và họ rời xa mình. Đó là 1 nỗi đau ko bao giờ có thể nguôi ngoai trong tâm hồn của họ và của mình. 1 nỗi đau mà họ ko muốn giải quyết và mình đã không còn thiết tha. Vì sao? đơn giản là vì niềm tin bạn àh. Họ không tự tin rằng họ hiểu mình hơn ai hết và mình không muốn níu kéo để 2 bên phải đau hơn nữa. Mình rất hối tiếc dù mình đã không làm làm điều đó. Đó sẽ là một nỗi đau theo suốt mình cả 1 cuộc đời. Họ là người thân yêu nhất với mình nhưng bây giờ đã không còn nữa. Người nào đó đã vô tình hay cố tình đem đến cho mình những nỗi đau này? đã có lúc mình muốn đến trước mặt ngưởi đó và nói lên tất cả những bức xúc và nỗi đau bấy lâu nhưng nó đã ko còn cần thiết nữa rồi. Phải không?
Cám ơn bài viết của bạn đã cho mình cơ hội nói lên cảm nhận của mình.
Gởi bởi liverpudlian vào ngày 30.07.2009 14:04:43
cảm ơn warrior_soul ... cảm ơn bạn vì đã cho mình biết câu chuyện của bạn để mình biết rằng còn có người giống mình đấn vậy. Nỗi đau ấy vẫn luôn mang lại cho mình không ít hối tiếc và đớn đau... mình đôi khi giận bản thân vì đã không chiến đấu đến cùng vì tình bạn ấy. nhưng bạn ạh... đừng tự trách mình vì sự ra đi đột ngột của một tình bạn có lẽ chỉ vì yêu nhau chưa kịp đủ đầy bởi vì nếu họ thực sự yêu mình thì chắc chắn không bao giờ để mình dễ dàng từ bỏ. Nặng lòng với quá khứ hoàn toàn không phải là cách sống tốt đẹp cho ngày mai... mà bất kì ai cũng sống vì một ngày mai tươi đẹp hơn bạn ạh... dù nỗi đau vẫn đôi khi đến nhắc nhở về 1 quá khứ không thể nguôi quên...
Gởi bởi kudo_hoang vào ngày 30.07.2009 15:10:22
Có nhiều người bảo"khóc là sự yếu đuối của con người".Tôi nghĩ chưa hẳn là vậy!Cuộc đời nãy cái gì cũng có 2 mặt,2 khía cánh khác nhau.Có thể khi vui ta cũng khóc mà khi buồn ta cũng khóc.Giọt nước mắt thể hiện nhiều tâm trạng khác nhau của con người.Những người nhõng nhẽo,hay khóc nhẽ,dùng giọt nước mắt như 1 vũ khĩ của bạn thân,tôi hoàn toàn hok thix chút nào.Là 1 con nhóc nhưng từ bé khi đi học cùng bạn bè,bị ai đánh đau thế nào tôi cũng luôn muốn mình thật mạnh mẽ,hok đc khóc trước người khác.Bởi vậy ai cũng bảo tôi nam tính,và rất kiên cường.Dù vậy cũng là 1 con người bt nên nhiều lúc tôi cũng phải đẻ giọt nước mắt đc tự do tung hoàng dù bít vậy là hok đc chút nào.Vậy mà nhiều lúc tôi lại tự dưng khóc vô cớ khi bố mẹ hoặc ai đó la mắng.Thực sự tôi ngạc nhiên hok hiểu sao mình lại khóc 1 cách dễ dàng đến vậy,nhưng những lúc bị đau,bị ai đánh tôi lại ráo hoảng.Phải chắc tôi là 1 đứa nhanh nước mắt?Tôi cũng hok thể bít bản thân mình thế nào nữa.Tôi sợ người khác bít đc sự yếu đuối và giấu nhẹm tất cả.Dù nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và cần 1 người hiểu ở bên cạnh.....
Gởi bởi elly vào ngày 04.08.2009 14:30:38
tôi đã từng cho là con trai sẽ ko bao h khóc TRƯỚC mặt người khác,nhất là người mình yêu,phải vậy ko?bản lĩnh+cái tôi ủa con trai dường như đc thể hiện ở những lúc "ngừoi ta khóc nhưng mình ko khóc".nhưng tôi rất muốn nhìn bf tương lai của tôi 1 lần khi anh ấy khóc.Khóc để chứng tỏ anh ấy ko phải là ngừoi vô cảm.Và tôi tin rằng khi thật sự khóc với 1 lý do hợp lý+hợp tình,anh ấy là người dũng cảm:D
Gởi bởi yuu vào ngày 06.08.2009 07:05:03
Tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng đây là sự thật mà bạn cần nên biết. Cho dù tôi biết rằng nó sẽ đâm vào tim bạn thật đau.
Câu chuyện của bạn. Thật ra nó chẳng có ý nghĩa gì cả. À không. cũng có một chút. Nhưng rất nhỏ. so với cái tuổi của bạn. Nghĩ như thế nào khi ở một độ tuổi như bạn mà chỉ có thể nghĩ hoặc hiểu dc có nhiêu đó thôi sao. THẬT LÀ NGỐC. Chắc bạn đã dc nuôn chiều quá nhiều.
Gởi bởi kyanhinfo vào ngày 09.08.2009 10:13:35
Khóc, đối với tôi đó là một thứ gì đó xa xỉ. Tôi cũng đã từng khóc và khóc không ít lần trong cuộc đời nhưng bây giờ mọi việc đối với tôi điều giải quyết bằng một nụ cười, dù là cười trong nước mắt tôi vẫn cười... Cười để cảm nhận cuộc sống, hay khóc để cảm nhận mình.Bạn đã chọn được cuộc sống của mình chưa...!!!
Gởi bởi ruaquocte vào ngày 09.08.2009 16:14:55
Tôi khóc lúc tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc.
Gởi bởi winterstar vào ngày 23.08.2009 00:58:09
Thật đau khi ta làm những người mình thương yêu phải khóc, biết làm gì có thể bù đắp được những sai lầm mình gây ra. Khóc khi trái tim ta biết yêu thương, biết đau đớn, biết tha thứ và có cảm xúc....
Gởi bởi bedo vào ngày 26.09.2009 05:21:57
Buồn nhất khi tôi thấy ba khóc ..
Gởi bởi hoangvanben vào ngày 04.01.2010 12:43:34
ui, nhắc đến, lâu lắm lắm rồi, có khi từ hồi bé tí mình chưa khóc bao giờ ^^ Bài viết của bạn hay ha : )
Gởi bởi yukijade vào ngày 22.01.2010 05:47:11
Khi chúng ta biết nhận ra khi nào ta buổn nhất buồn vì điều gì nhất , ta khóc khi nào và tại sao thì đó mới chính là lúc ta đã trưởng thành . Ta biết khóc khi thấy người thân yêu , người ta quan tâm , những người thực sự của mình khóc vì chính chúng ta ! Rất hay ! Bài viết rất hay ! Đó là lúc chúng ta biết được gì , cảm nhận gì từ con tim mình ...
Gởi bởi kashumi114 vào ngày 08.04.2010 09:59:07
đúng lắm,, hãy suy ngẫm về những điều này.. để sống tốt hơn
Gởi bởi maco_quy vào ngày 14.08.2011 00:42:03
giúp mình cảm nhận đi.mình bị mất cảm giác rồi.mình trở thành kẻ máu lạnh rồi.hix
bài này rât tuyệt tại sao mình không thể nhỉ?khóc không phải là vấn đề nhưng mình vẫn luôn khóc một mình dó!
Gởi bởi maco_quy vào ngày 14.08.2011 00:43:50
mình vẫn hay khóc một mình.trước đây thôi...nhưng giờ mình trở thành kẻ máu lạnh rồi..giờ mình phải làm sao đây?
giúp mình với!
Gởi bởi maco_quy vào ngày 14.08.2011 00:44:18
huhu
Gởi bởi hathanh vào ngày 18.11.2011 14:11:58
ai trong chúng ta cũng điều phạm phải sai lầm mà..nếu chúng ta biết sửa lỗi thì điều đó thật đáng quý đó bạn ơi!!!vậy bạn hãy khóc khi có thể nhé!biết đâu người khác sẽ tha thứ cho bạn,khi nhận ra bạn biết nhận lỗi và sữa chữa lỗi lầm mà bạn đã làm người thân bạn phải khóc..!!
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Sự kiện
Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





User Online
464 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 464 khách